Vũ đang dán mắt vào màn ảnh chiếc máy điện toán, cặm cụi viết cho xong phần kết của một thảo chương. Tay chàng thoăn thoắt trên bàn phím, đổ những âm thanh lách cách. Nhấn vào mệnh lệnh completed, màn ảnh rào rào chạy, thay đổi liên tục theo ánh nhấp nháy của dàn đèn chớp bên bộ nhớ. Tiếng chuông điện thoại reo, cắt đứt sự tập trung của Vũ. Bực mình vì bị phá bất tử, chàng càu nhàu trong miệng tự trách đã quên không mở máy nhắn trong lúc làm việc. Tiếng chuông điện thoại reo đến lần thư tư, Vũ mới với tay nhấc máy:
- Hello, ai đó?
- Trời, Lan đó hả, đang ở đâu đó?
- Sao không cho Vũ hay sớm?
- Ðợi khoảng nửa tiếng Vũ ra đón ok?
- Bye.
Mặt tươi tỉnh hẳn lên, Vũ đánh mệnh lệnh chạy thử rồi để cho máy điện toán tự động làm việc, chàng đi vào phòng tắm rửa mặt và thay quần áo. Nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi tối, chàng vội vã phóng nhanh ra xe, đề máy rồi lao về hướng phi trường.
Trong phòng đợi của phi trường quốc nội Adelaide, BạchLan ngồi co ro trong chiếc áo choàng dài, nàng từ Brisbane bay về đây trên chuyến bay Virgin Blue 207. Thời tiết vào thu của Nam Úc khá lạnh với những cơn mưa phùn đang lắc rắc bên ngoài. Bạch Lan bỗng thèm một ly cà phê nóng, nàng đẩy hai vali hành lý vào quầy gửi và đi lại quán cà phê kế bênshop bán đồ lưu niệm. Trong quán chỉ còn vài người khách, chắc họ cũng chờ thân nhân như nàng. Gọi cà phê xong, Bạch Lan bấm mobile gọi cho Vũ:
- Hello, Vũ hả?
- Lan check out rồi.
- Hiện đang ngồi ở quán cà phêbên trong phi trường.
- Vân chờ ở đó, nhớ nghe!
- Bye honey!
Hơn ba giờ bay từ Brisbane về đây, nàng không cảm thấy gì mệt mỏi lắm. Chỉ có thời tiết giữa hai tiểu bang khiến nàng gai gai trong người. Làm việc cho Optus được hai năm, tháng trước nàng tình nguyện xin về Adelaide theo nhu cầu của côngty. Ðơn được chấp thuận khiến Bạch Lan rất vui. Vui vì được trở về sống chung với Vũ. Nàngngồi nhâm nhi tách cà phê, nhớlại những ngày đầu khi mối tình của họ vừa chớm nở. Lúc ấy nàng đang là cô sinh viên năm thứ hai ngành kinh tế tài chánh.Còn Vũ, chỉ mới ngấp nghé bước qua ngưỡng cửa bậc trung học….